Tôi không phải là người đầu tiên trong cuộc đời yêu em nhưng em là người con gái đầu tiên cướp mất trái tim của tôi. Mỗi bước em đi, giọng nói em, mọi cử chỉ của em đều có một sức thôi miên tôi kỳ lạ. Nhưng tôi không thể tiếp tục với em nữa…
Em là người yêu đầu tiên của tôi kể từ sau mối tình nắm tay đi dưới mưa cùng cô hàng xóm thời cấp 1. Trong ý niệm của một chàng trai 27 tuổi, em chính là thiên thần bị thần chết cướp đi đôi cánh mỏng manh đẩy em đến với cuộc đời tôi.
Những gì liên quan đến chuyện tình cảm của tôi dường như cũng đều có sự góp mặt của mưa mùa hạ. Cô bạn hàng xóm và tôi thân nhau qua những lần tắm mưa, nghịch nước rồi trở thành những ký ức không sao xóa nhòa.
Những ký ức về mưa luôn hiện rõ trong tâm trí tôi mỗi khi hạ về.
Em đến với tôi cũng vào một ngày mưa mùa hạ trắng xóa. Trong âm thanh ồn ào của phố xá, mắt kính mắt tôi nhòa đi trong mưa. Bánh xe tôi lăn qua những dòng nước cuốn trôi đầy hoa bằng lăng tím. Cơn mưa ấy ôm trọn tà áo dài của em ngay trước mắt, tôi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên từ phía sau.
Mái tóc em bay theo những cánh hoa bằng lăng. Chiếc ô nhỏ chẳng thể nào ngăn nổi cơn mưa rào đang nuốt trọn em từ bờ vai tới thắt lưng. Cơ thể mềm mại của một thiếu nữ cứ thế thôi miên tôi sau lớp kính nhòa dưới mưa.
Phía sau tà áo dài dưới cơn mưa là một sức hấp dẫn rất khó tả.
Tôi đạp thật nhanh như chưa bao giờ từng làm như thế để quen được em. Tôi theo em về tận nhà, nhìn khuôn mặt em chắc chỉ mới vào đại học, tôi mắt ấy sao mà ngây thơ trên một gương mặt hoàn toàn mộc mạc và bờ vai em nhún lên vì lạnh sau khi khuất khỏi cánh cửa từ phía xa.
Tôi như một gã khờ, ngày ngày dậy sớm theo em tới trường, theo em về nhà suốt nửa năm trời. Rồi một ngày kia, tôi không thấy bóng dáng em đâu. Tôi lang thang trên con đường đầy bằng lăng tím ngẩn ngơ về tà áo dài ngày mưa.
Bỗng từ đâu, em đứng trước mặt tôi như một cảnh trong bộ phim nào đó:
Trong bộ dạng căng thẳng, em dõng dạc yêu cầu tôi dừng xe lại:
- – Anh đi theo em
- – Em là ai và tại sao anh phải nghe lời em?
- – Vậy hãy đèo em đi, em đi theo anh
Tôi như một thằng ngốc làm theo mệnh lệnh của em, tôi không còn nhớ tim mình có còn đập nữa hay không. Bánh xe tôi cứ thong dong trong im lặng suốt nhiều nẻo đường cho tới khi phố xá lung linh ánh đèn. Bao nhiêu kịch bản rằng sẽ tỏ tình với em hay hỏi chuyện em như thế nào cứ liên tiếp hiện ra.
Dừng xe bên hồ Tây, tôi bỗng chốc quên sạch mọi thứ đã nghĩ mà quát em:
- – Tại sao dám đi theo anh?
- – Em òa mặt khóc như mưa chạy tới bên hồ nức nở
- – Anh xin lỗi, anh cố cố ý, cho anh xin lỗi
Em đã khóc nức nở trong cái ngày đầu tiên chính thức quen tôi.
Tôi hoang mang cực độ khi em liên tiếp có những hành động lạ lùng mà tôi không sao đoán được bên trong em đang nghĩ gì. Tôi đến ngồi bên cạnh em, xin lỗi em rất nhiều. Tôi đã thành thật tất cả về quãng thời gian lặng lẽ theo sau bánh xe của em mỗi ngày.
Em không nói gì, chỉ khóc như mưa, đôi mắt em sưng lên và khuôn mặt ngay thơ kia ửng hồng, bờ ôi em khô đi vì nước mắt mặn chát. Nhưng bất chợt em nín lặng, quay sang nhìn tôi hỏi:
- – Anh có thể yêu em không? Có thể làm bạn trai của em không? Em đã biết anh đi theo em từ lâu rồi, tại sao anh không dám tỏ tình với em? – Em nói trong tiếng nấc.
Chuyện gì đang xảy ra với tôi đây? Tôi tỏ ra ngờ vực em và coi thường em ngay sau câu nói ấy. Tôi tưởng rằng em sẽ cho tôi một bài học vì dám theo dõi em nhưng em đang khao khát được một kẻ lạ hãy nói yêu em ư? Em là ai trong xã hội này đây hỡi cô gái?
- – Anh nói đi, có yêu em không?
- – Anh, anh đưa em về nhé? Tôi lắp bắp
- – Không, em muốn ở đây, trả lời em đi
- – Khi nào em tỉnh táo anh sẽ nói cho em nghe, còn bây giờ về đi đã
- – Không, anh phải nói yêu em đã
- – Không được
- – Vậy hãy làm bạn trai của em nhé?
Trước sự cương quyết ấy của em, tôi đành chấp nhận để đưa em về sớm. Con đường về nhà em ngày hôm ấy dài vô tận. Em từ phía sau ôm lấy tôi, lặng lẽ không nói gì. Thế nhưng tôi cảm nhận được tiếng nấc sau những giọt nước mắt đang trộm làm ướt lưng áo tôi.
Đêm ấy tôi thức trắng và quyết định không theo đuổi em nữa. Tôi cho rằng em là đứa con gái quá dễ dãi. Tôi mở cửa, toan dắt xe đi làm như mọi ngày thì từ đâu em chạy tới:
- – Chở em đi học nhé
Tôi ngạc nhiên khủng khiếp, nhìn em từ đầu tới chân. Vẫn khuôn mặt ngây thơ ấy, mái tóc bay bay, tà áo dài tinh khôi. Tôi hỏi em:
- – Tại sao biết nhà anh được?
Khuôn mặt em thản nhiên nói với tôi:
- – Em làm theo cách của anh thôi mà. Chở em đi học nhé, anh đã đồng ý làm bạn trai của em rồi. Từ giờ nhớ đưa đón em hàng ngày nghe chưa.
Lý trí tôi mách bảo hãy dứt khoát với em nhưng sao lồng ngực tôi lại đập loạn nhịp, tôi không thể nào nói được rằng em hãy về đi. Và tôi đã rơi vào mối tình với cô nàng năm nhất sư phạm như thế.
Suốt một năm trời đưa đón em, tôi đã yêu em thật chân thành và trong sáng. Tôi đã quên mất những câu hỏi về em trong cái ngày đầu tiên trò chuyện bên bờ hồ Tây. Em đúng là mẫu người con lý tưởng bấy lâu tôi mong được gặp. Tôi không còn muốn biết vì sao em muốn tôi làm bạn trai của em nữa.
Ngày qua ngày, nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng và tâm hồn trong veo của em trói chặt trái tim tôi. Không ngày nào em rời khỏi tâm trí tôi như một thứ biệt dược gây nghiện. Không, em chính là độc dược của tôi mới đúng. Em quá lợi hại khi đã lấy đi mất cả trái tim và linh hồn của tôi. Em khiến cho tôi đồng ý, chiều theo em mọi yêu cầu chẳng hề suy nghĩ.
Chuyện tình của tôi và em dường như được vẽ lại từ một bộ phim Hàn Quốc lãng mạn. Em mong manh, dịu dàng với anh chàng kỹ sư yêu công nghệ. Tôi đã thầm cảm ơn cuộc đời biết bao vì quen em.
Ngày hôm ấy không như mọi ngày, chiếc xe đạp của tôi bỗng nhiên bốc hơi trong xó trọ. Em trở thành người đưa đón tôi về nhà. Lại một ngày trời mưa rào, hôm ấy vừa tròn một năm sau cái ngày đầu tiên tôi nhìn ấy em từ phía sau.
Tôi và em ướt sũng khi vừa về tới xóm trọ. Em run lên vì lạnh còn tôi thì bối rối vì em đang ướt nhép trong phòng của tôi. Tôi cuống cuồng lấy cho em bộ quần áo của tôi để thay, em cũng ngại ngùng bởi lần đầu ở trong hoàn cảnh này với tôi.
Cơn mưa ấy mỗi lúc một dày hạt hơn níu chân em ngồi lại bên tôi lâu hơn. Trong bản nhạc violin du dương và cả rượu vang nồng nàn, em lép vào bên tôi khẽ nghiêng đầu, vân vê từng ngón tay. Hơi thở của tôi mỗi lúc thêm gấp gáp, lồng ngực tôi đập loạn nhịp.
Tôi đã từng rất hạnh phúc khi ôm chặt em trong vòng tay mình.
Bất giác tôi quay sang ôm chặt em trong vòng tay và bỗng chốc muốn em là của mình mãi mãi. Một chút hơi men khiến tôi liều lĩnh ghì mạnh cơ thể mong manh, nơi bờ môi em đang mời gọi… Em phải là của tôi cả thể xác và tâm hồn.
Tôi muốn chiếm đoạt em theo bản năng hay lý trí không biết nữa nhưng đây là lần đầu tiên của tôi. Không hề có sự chuẩn bị, tôi ghì lấy em mà không hề gặp bất cứ một sự phản kháng nào.
Tôi hôn lên khắp cơ thể em như một báu vật còn em khẽ thì thầm bên tai những lời dịu dàng khiến tôi thêm say đắm. Em bất chợt dừng lại đẩy tôi ra khiến tôi có một cảm giác mình vừa gây ra một điều tội lỗi.
Nhưng không, em nhanh chóng quay trở lại, lồng vào “cậu nhỏ” của tôi chiếc bao cao su một cách rất thuần thục. Em luôn miệng nói rằng đừng lo gì cả, em đã chọn loại bao cao su tự nhiên, anh sẽ không cảm thấy nó đâu. Câu nói ấy khiến tôi sững sờ đến mức “tiu nghỉu” ngay tại trận. Tôi ôm chặt lấy em như sợ sẽ mất em mãi mãi.
Lý trí trong tôi mách bảo: Em là một cô gái không còn trinh nữa và có lẽ em đã giấu tôi rất nhiều chuyện. Tôi là người đàn ông thứ bao nhiêu trong cuộc đời của em??? Những câu hỏi không ngừng hiện ra trong đầu tôi.
Tôi không phải là người đầu tiên cùng em trải qua “chuyện ấy”.
Lần đầu tiên của tôi với em đã kết thúc lại mối tình đầu tiên ấy. Tôi không gặp lại em thêm môt lần nào nữa. Chắc hẳn em còn giận và thậm chí hận tôi nhiều lắm vì không cho em một lý do nào chính đáng. Tôi không muốn trách em và cũng không muốn hỏi về quá khứ của em. Tất cả những gì tôi muốn là giữ lại trong ký ức một chuyện tình say đắm, nồng nàn và thật trong sáng.
Có lẽ, phải rất lâu nữa tôi mới có thể lại yêu thêm một người con gái khác. Cám ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời và cho tôi một tình yêu thật đẹp. Xin lỗi em vì tất cả…